Đồng Thi chưa kịp hét lên, một luồng hơi lạnh từ dưới giếng bất ngờ tràn lên, như có một bàn tay vô hình vươn ra kéo cô vào khoảng tối sâu hun hút.
Cô hốt hoảng lùi lại, nhưng đúng lúc này, một dòng nước suối trong vắt từ đâu chảy đến, luồn lách qua những kẽ gạch cũ, mơn trớn quanh bàn tay bỏng rát của cô.
Cảm giác mát lạnh lan tỏa, thấm vào từng thớ thịt, khiến cơn đau rát bỏng da thịt dịu đi trong nháy mắt.
Đồng Thi kinh ngạc nhìn xuống cánh tay mình.
Vết bỏng đỏ rực do nước sôi hất vào ban sáng dần nhạt màu, làn da sưng phồng cũng từ từ xẹp xuống, như thể chưa từng bị tổn thương.
Mắt cô mở lớn, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Cô ngẩng đầu, ánh mắt vô thức nhìn xuống giếng.
Dưới lớp rác rưởi vẩn đục, mặt nước bỗng nhiên gợn sóng. Một làn khói trắng lững lờ bốc lên, hòa lẫn trong màn đêm, tựa hồ như một bóng người đang từ từ hiện ra.
“Đồng Thi…”
Tiếng thì thầm lần nữa vang lên, không còn xa xăm như gió thoảng, mà rõ ràng như có người đứng sát bên cô.
Bàn tay run rẩy, cô lùi lại một bước.
Đồng Thi siết chặt hai bàn tay, trống ngực đập liên hồi. Cô ngước nhìn xung quanh nhưng bốn phía chỉ có bóng tối im lặng bao trùm.
Không có ai cả.
Chỉ có tiếng gió thổi qua những cành cây khô khốc, hòa lẫn với âm thanh kỳ quái kia.
“Đồng Thi… cứu ta…”
Giọng nói văng vẳng từ đáy giếng vọng lên, đứt quãng, yếu ớt, tựa như tiếng khóc của một linh hồn bị lãng quên.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Đồng Thi. Cô cắn môi, gồng người để trấn áp cảm giác bất an đang dâng trào.
“Ai đó?” Cô khẽ lên tiếng, giọng nói lạc đi trong gió.
Không ai trả lời.
Chỉ có tiếng vọng từ lòng giếng sâu hun hút, như tiếng thở dài ai oán của một người tuyệt vọng.
“Cứu ta…”
Đồng Thi bất giác lùi một bước, đôi chân gần như mất đi cảm giác.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Truyện YulouzLà ảo giác sao?
Là cô nghe lầm?
Hay… thật sự có một linh hồn đang bị giam giữ nơi này?
Hơi thở cô trở nên dồn dập. Một phần lý trí muốn cô bỏ chạy thật nhanh, nhưng một phần khác lại khiến cô đứng im, không rời đi nổi.
Như thể… cô và âm thanh kia vốn có một sợi dây liên kết vô hình.
Cứu? Nhưng cứu ai?
Giữa đêm khuya lạnh lẽo, câu hỏi ấy quanh quẩn trong đầu cô, không có đáp án.
Đồng Thi nuốt khan, hai bàn tay lạnh toát siết chặt vào nhau. Cô nhìn xuống giếng sâu, nơi bóng tối đen kịt như một cái miệng không đáy đang há ra chực chờ nuốt chửng mọi thứ.
Lần này, cô lấy hết can đảm lên tiếng: “Người là ai? Làm sao ta có thể cứu người?”
Không gian im lặng một thoáng, chỉ có gió đêm thổi qua, mang theo cảm giác se lạnh rợn người.
Rồi giọng nói ấy lại cất lên, nhẹ như một tiếng thở dài:
“Lấy… lấy miếng ngọc… từ trên cổ bà ta…”
Đồng Thi sững sờ.
Miếng ngọc?
Bà ta?
Trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh bà Từ—mẹ chồng cô. Bà ta luôn đeo một miếng ngọc phỉ thúy màu xanh lục, chạm trổ hình hoa mẫu đơn. Nghe nói đó là vật gia truyền, lúc nào cũng treo trên cổ không rời.
“Miếng ngọc đó có liên quan gì đến người?” Cô dò hỏi.
Một làn gió lạnh lướt qua gáy cô, mang theo âm thanh trầm khàn như bị bóp nghẹt:
“Nó… trấn ta… giữ ta… không thể… thoát…”
Đồng Thi siết chặt hai tay, tim cô đập loạn xạ.
Miếng ngọc đó đang giam giữ giọng nói trong giếng?
Nhưng tại sao?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.