Bà Từ lòng như lửa đốt, sau khi thấy Từ Minh ngày càng suy kiệt, bà lập tức gọi những thầy cúng từng giúp mình phong ấn Lạc Mạch hai năm trước quay lại lập đàn trấn áp thêm lần nữa.
Ba thầy cúng nhận được tin, liền mang theo bùa chú, bảo kiếm gỗ đào, cùng những pháp khí trấn áp quỷ thần, nhanh chóng lên đường đến nhà họ Từ. Nhưng bọn họ không ngờ, chuyến đi này lại biến thành một cơn ác mộng không lối thoát.
Trời lúc đầu quang đãng, nhưng vừa rẽ vào con đường mòn dẫn đến nhà họ Từ, mây đen đột ngột kéo đến dày đặc, che kín cả bầu trời. Không khí nặng nề đến ngạt thở, gió rít lên từng cơn lạnh lẽo, mang theo mùi tanh nồng của nước đọng.
Bỗng nhiên, tiếng róc rách vang lên.
Một người trong số họ quay đầu nhìn, sắc mặt tái nhợt khi nhận ra—mặt đất vốn khô ráo đã bị nước tràn lên từ lúc nào, lạnh lẽo thấm qua giày, thấm vào tận da thịt. Nước không biết từ đâu chảy ra, nhanh chóng dâng lên khỏi mắt cá chân.
“Nước ở đâu ra thế này?!”
Một thầy cúng khác hoảng sợ ngó nghiêng, nhưng khi ngước lên, cả ba người đều kinh hãi phát hiện—con đường trước mặt đã biến mất. Thay vào đó là một dòng nước sâu thẳm, mặt nước lặng như tờ, phản chiếu gương mặt hoảng loạn của họ.
“Chúng ta… chúng ta đang ở đâu?” Một người lắp bắp.
Không ai trả lời. Họ nhìn quanh, nhưng bóng dáng nhà họ Từ đã hoàn toàn biến mất. Xung quanh chỉ còn những bia mộ rêu phong cũ kỹ, chìm nửa người trong dòng nước lặng lẽ.
Một nghĩa địa.
Bọn họ bị cuốn vào nghĩa địa.
Tiếng cười khe khẽ vang lên, tựa như tiếng nước vỗ vào ghềnh đá.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Truyện YulouzTừ trong làn nước, từng cánh tay trắng bệch thò lên, bấu lấy gấu áo ba thầy cúng. Những ngón tay lạnh lẽo siết chặt, kéo họ lún dần xuống mặt nước tối đen.
“H-Hồn ma vất vưởng… A a a—!”
Tiếng hét kinh hoàng vang vọng khắp khu nghĩa địa. Rồi tất cả lại trở về yên lặng, chỉ còn mặt nước nhấp nhô phản chiếu ánh trăng mờ ảo.
Trời vẫn đổ mưa lất phất. Nhưng nhà họ Từ chờ mãi, vẫn không thấy thầy cúng nào đến nơi.
…
Sau khi các thầy cúng mất tích, bà Từ ngày càng bất an. Mỗi đêm đều nghe tiếng nước róc rách bên tai, dù trời không mưa, dù trong nhà không có lấy một giọt nước rơi.
Bắt đầu từ ngày thứ ba, nước trong giếng cạn đã lâu sau nhà bỗng dưng dâng đầy. Mỗi lần bà đi ngang qua đều cảm thấy có gì đó đang nhìn chằm chằm mình từ trong lòng giếng sâu hun hút.
Đêm đến, bà Từ nằm ngủ nhưng lại có cảm giác chiếc giường mềm dần, như có gì đó sền sệt bám vào lưng. Giật mình bật dậy, bà nhìn xuống—đệm chăn ẩm ướt, nước rỉ ra từ khắp nơi trên giường. Một dòng nước lạnh ngắt chảy từ đâu đến, thấm vào da thịt bà khiến bà run lên.
Tiếng thở dài vang lên trong phòng tối.
“Tại sao lại phản bội lời hứa?”
Bà Từ cứng đờ người.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.