10.
Ngoại truyện 1:
Việc vào làm ở bệnh viện này không phải là ý của Lâm Vũ Văn, mà là ý của mẹ anh.
Sau khi tốt nghiệp, vốn dĩ Lâm Vũ Văn muốn ra nước ngoài lần nữa, nhưng cha mẹ lại hy vọng anh ở lại, nhất là cha anh – viện trưởng. Mẹ đã nói với anh rất nhiều lần, cuối cùng Lâm Vũ Văn cũng quyết định ở lại.
Cha Lâm vì bận rộn với công việc nên rất ít khi quan tâm đến con trai, phần lớn đều do mẹ Lâm chăm lo. Từ nhỏ, bà vừa làm cha vừa làm mẹ, luôn đặt Lâm Vũ Văn lên hàng đầu.
Anh rất quan trọng đối với mẹ mình, điều này, Lâm Vũ Văn hiểu rất rõ.
Anh vẫn nhớ hồi còn nhỏ, mẹ ngày nào cũng kèm cặp anh học hành, đưa anh đi đủ loại lớp bồi dưỡng, tất cả chỉ để anh trở thành một nhân tài xuất chúng.
Từ nhỏ, Lâm Vũ Văn đã là kiểu học bá trong mắt mọi người, anh ấy lớn lên theo đúng lộ trình mà cha mẹ vạch ra, chưa từng vượt quá giới hạn dù chỉ một lần.
Anh vẫn luôn nghĩ rằng ai cũng sống như vậy, chẳng có gì là không tốt cả.
Ít nhất, nhìn từ bên ngoài, anh ấy có một cuộc sống hào nhoáng rực rỡ. Chỉ là, Lâm Vũ Văn luôn cảm thấy mọi thứ trên đời đều vô nghĩa, bởi với anh ấy, tất cả đều đến quá dễ dàng.
Cho đến khi cô gái ấy xuất hiện.
Cô gái tên Thu Niệm.
Bành Sa Sa là đồng nghiệp của Lâm Vũ Văn, cô làm việc ở khoa tâm thần, là một nữ bác sĩ xinh đẹp được mọi người công nhận.
Lâm Vũ Văn không mấy khi phân biệt được ai đẹp ai không, với anh, tất cả đều là “người khác”, là những thực thể tồn tại độc lập với anh.
Dù hơi khô khan, nhưng anh cũng nhận ra Bành Sa Sa đối xử với anh khác với người khác. Cô dường như luôn tìm đủ mọi lý do để tiếp cận anh.
Nếu không có Bành Sa Sa, có lẽ anh cũng sẽ không quen biết Thu Niệm.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thu Niệm lần đầu tiên, anh chỉ cảm thấy cô gái này có gì đó khác biệt.
Cụ thể là khác ở đâu, anh đã nghĩ đến rất nhiều từ để mô tả. Chính xác mà nói, cô không giống như Bành Sa Sa hay những người phụ nữ mà anh từng tiếp xúc – những người luôn căng thẳng, gồng mình quá mức.
Cô mặc một chiếc váy dài bằng vải đay rộng rãi, mái tóc đen dài suôn mượt đến tận eo, trên vai đeo một chiếc túi vải bố, chân mang giày thu màu trắng. Điểm nhấn duy nhất trên người cô là chiếc vòng tay bạc trên cổ tay.
Mộc mạc và thanh thoát.
“Bác sĩ Lâm, chào anh. Tôi tên là Thu Niệm, ‘Niệm’ trong câu ‘niệm niệm bất vong’.”
Giọng cô nhẹ nhàng vang lên, khiến Lâm Vũ Văn không kìm được mà nhìn cô thêm một lần nữa.
Anh chợt thấy buồn cười. Đã gặp qua biết bao bệnh nhân, nhưng hiếm có ai lại giới thiệu tên mình một cách trịnh trọng như vậy. Dù gì đây cũng là bệnh viện, không phải buổi hẹn hò.
Sau khi tiến hành kiểm tra thêm, Lâm Vũ Văn phát hiện bệnh tình của cô gái này không quá nghiêm trọng. Trong lòng anh thoáng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Bác sĩ Lâm, tôi vẫn thấy chỗ này hơi khó chịu.”
Mỗi lần đi kiểm tra phòng bệnh, cô gái tên Thu Niệm này đều kiếm cớ để giữ chân anh lâu hơn một chút.
Lúc đầu, Lâm Vũ Văn còn nghiêm túc xem xét, nhưng dần dần, anh nhận ra đây chỉ là những tiểu xảo của cô, vì thế anh bắt đầu đứng ngoài quan sát màn trình diễn của cô.
Đây không phải lần đầu tiên anh gặp một bệnh nhân như vậy. Trước kia, anh chỉ cần vài câu nói là có thể khiến đối phương bỏ cuộc. Nhưng lần này, anh lại kiên nhẫn cùng Thu Niệm diễn xong vở kịch, rồi mới rời đi.
Anh cũng không biết vì sao mình lại đối xử với cô khác biệt như vậy.
Giống như trong một bức tranh đen trắng, cô là mảng màu duy nhất mà anh có thể nhìn thấy, vì thế cô đặc biệt thu hút anh.
“Bác sĩ Lâm, trưa nay tôi sẽ xuất viện. Tôi sợ sau này khó đặt được lịch khám của anh. Anh có thể cho tôi WeChat được không?”
Lần kiểm tra cuối cùng, Thu Niệm nhìn anh bằng ánh mắt long lanh đầy vẻ đáng thương.
Lâm Vũ Văn bỗng nảy ra một ý nghĩ tinh quái muốn trêu chọc cô: “Không được, tôi không kết bạn với bệnh nhân.”
Nói xong, anh quay người bỏ đi, mặc cho Thu Niệm ở trên giường bệnh kêu gào thảm thiết.
Khi đó, trong lòng anh chỉ toàn là niềm vui. Đó là một cảm giác thú vị mà anh chưa từng trải qua trước đây.
Sau khi Thu Niệm xuất viện, anh tìm đến Bành Sa Sa, lấy số điện thoại của cô, rồi gửi yêu cầu kết bạn.
Lần đầu tiên trong đời, Lâm Vũ Văn nhận ra có những chuyện không cần phải theo đuổi hiệu suất, mà có thể chậm rãi tận hưởng sự tinh tế và thú vị của nó.
![](/wp-content/themes/yootheme/cache/b0/0114logo-b036f11d.png)
Thế Giới Truyện Linh Dị
Email: Yulouzhuan@gmail.com
Facebook : Facebook.com/ngoclaucotran
Copyright © 2025 YuLouz.com
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.