Skip to main content
Thế giới truyện
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 6

10:57 sáng – 13/01/2025

6.
“Tam gia, tam gia, tam phu nhân xảy ra chuyện rồi!”
Cô nha hoàn nhỏ bên cạnh Diệp Uyển Thanh vội vã chạy vào, mang theo cơn gió lạnh ùa tới.
Thấy chúng tôi ôm nhau, cô ta “phịch” một tiếng quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên:
“Tam gia, tam phu nhân lại phát bệnh đau đầu rồi!”
Tạ Thì An buông tôi ra, mày nhíu lại thật sâu:
“Phỉ Thúy, dạo này ngươi càng ngày càng không biết phép tắc!”
Hóa ra cô ta tên là Phỉ Thúy, trông cũng không tệ.
Ừm, tát người cũng rất đau.
“Tam gia, phu nhân đau đến ngất đi rồi, ngài mau đến xem thử đi!”
Tạ Thì An nhìn tôi với vẻ khó xử. Hồi lâu, anh ta mới đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi:
“Ngoan ngoãn ở lại trong phòng chờ ta, ta đi một lát rồi sẽ quay lại.”
Phỉ Thúy vội vã đi theo Tạ Thì An, trước khi ra cửa còn quay đầu lại, nở nụ cười khiêu khích nhìn tôi.
Gió ngoài trời rất lớn, tôi khép cửa lại, nửa tựa mình trên ghế quý phi, lúc này mới có thời gian quan sát kỹ căn phòng.
Quả thật là nguy nga lộng lẫy, so với căn nhà nhỏ nơi nông thôn của tôi thì hơn gấp trăm lần.
Chỉ là, phòng quá rộng, khiến người ta cảm thấy trống trải và cô đơn.
Tôi khẽ đặt tay lên ngực, cảm giác nơi này trống rỗng như chính căn phòng này vậy.
Đàn ông, tại sao lúc nào cũng thích nói dối?
“Dì nương, con mang cơm cho dì đây.”
Nỗi buồn của tôi chẳng kéo dài được lâu.
Một cô nha hoàn với đôi mắt hồ ly cầm theo hộp thức ăn, đẩy cửa bước vào.
Cô nha hoàn nhỏ tên là Đậu Khấu, nói rằng từ giờ cô ấy sẽ là nha hoàn thân cận của tôi.
Vừa bày bát đĩa lên bàn, Đậu Khấu vừa kín đáo quan sát tôi.
Một đĩa dưa muối, một bát cháo kê, ngoài ra còn có một chiếc bánh ngô màu vàng nâu.
Trên chiếc bánh ngô ấy thậm chí còn lưu lại một hàng dấu răng mờ, chẳng biết đã bị giật lại từ miệng ai.
Thấy tôi nhìn chằm chằm vào đĩa dưa muối mà không nói gì, Đậu Khấu mỉm cười giải thích:
“Tam phu nhân nhân từ lắm, sợ dì nương ăn đồ ăn thượng hạng ngay thì dạ dày sẽ không chịu nổi.”
“Phu nhân cố ý chuẩn bị cơm canh đạm bạc này cho dì ăn quen trước, tránh bị lạ nước lạ cái.”
“Tam phu nhân đúng là người nhân đức, cả thế gian này chẳng ai tốt bằng phu nhân nữa!”
“À phải, nghe nói tam phu nhân phát bệnh đau đầu, tam gia lo lắng đến mức tự tay bón thuốc cho phu nhân ở chính viện rồi.”
Lũ nha hoàn ở Tạ phủ đúng là khéo mồm khéo miệng như nhau cả.
Chỉ là, tôi vốn quen với sự tĩnh lặng, không thích chỗ của mình bị ồn ào quá mức.
Thấy tôi chỉ cúi đầu không nói gì, Đậu Khấu tỏ ra không cam tâm:
“Dì nương, theo quy củ thì sáng mai dì phải đi kính trà cho tam phu nhân đấy.”
“Dì xuất thân nhà quê, tất nhiên là chẳng biết phép tắc rồi.”
“Dì yên tâm, tối nay con sẽ dạy dì cẩn thận.”
“Bao giờ học được cách kính trà thì chúng ta mới được đi ngủ.”
Đậu Khấu ngồi bên cạnh tôi một lúc rồi đứng dậy, thu dọn bát đĩa trên bàn…
Cơm canh đã bị thu hết sạch.
Sau đó, Đậu Khấu ra ngoài gọi lớn một tiếng, lập tức có hai mụ béo khác to lớn, vạm vỡ bước vào.
Một người cầm trên tay một cái roi, người kia ôm một cái hộp gỗ.
Trong hộp là một hàng kim bạc lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.
“Dì nương, bắt đầu thôi.”
Đậu Khấu có vẻ háo hức, hai mụ béo cũng không giấu được sự phấn khích.
Tôi sờ vào người, chỉ còn hai con sâu trùng, khẽ thở dài một tiếng.
Thôi vậy, người khôn ngoan không chịu thiệt trước mắt.
Cả đêm đó, tôi bị mấy người họ hành hạ không ngừng.
Họ bắt tôi đội một bát nước lên đầu để luyện đi đứng, quỳ lạy.
Hễ tôi không chịu phối hợp, bà già kia liền dùng kim đâm vào ngón tay tôi.
Tôi nghiến răng chịu đựng, cứng rắn cùng bọn họ cầm cự suốt cả đêm.
Cho đến khi hai mụ béo không chịu nổi nữa, đứng cũng không vững, cứ gật gù muốn ngủ gật.
Đậu Khấu thì chống cằm ngồi trên ghế, liên tục gật đầu, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất vì buồn ngủ.
Thấy sắc mặt tôi không tốt, Đậu Khấu mới khoát tay ra hiệu:
“Được rồi, học tạm như thế là được, dì nương mau đi ngủ đi. Nhưng nhớ sáng mai đúng giờ dậy đến thỉnh an tam phu nhân.”
Tôi nằm vật trên giường, vừa mệt vừa đói, cả người ê ẩm, hai chân gần như không còn cảm giác.
Chỉ vừa nhắm mắt một lát, trời đã sáng.
Đậu Khấu cầm một bộ váy màu hồng nhạt đứng bên cạnh.
Cô ta nhìn theo ánh mắt tôi, rồi mỉm cười khiêm nhường:
“Theo quy củ, hôm nay là ngày đầu tiên dì vào phủ, phải đến ra mắt phu nhân.”
“Dì nương chắc không biết, tiểu thiếp không được mặc màu đỏ chính thống đâu.”
“Dì là thông phòng, địa vị còn thấp hơn cả thiếp.”
“Thế nên váy của dì, chỉ được phép có chút sắc đỏ nhàn nhạt mà thôi.”
——-

Bình luận

Trả lời

Về chúng tôi

Yulouz - Cánh cổng mở ra thế giới truyện!

error: Content is protected !!